Điểm yếu lớn nhất của Liverpool mùa này là hàng phòng ngự, đó là sự thật hiển nhiên không thể tranh cãi. Sự sa sút của hàng thủ đã kéo chất lượng tuyến giữa và hàng công đi xuống theo.
Chấn thương quá sớm của Virgil van Dijk trong một mùa giải vốn đã đầy thử thách bởi đại dịch Covid-19 đã giết chết những hy vọng của Liverpool. Chấn thương của Joe Gomez sau đó và những ca bệnh vặt nhưng chẳng đúng lúc chút nào của Joel Matip khiến tình hình càng trầm trọng hơn. Liverpool quá đen đủi khi bị một loạt ca chấn thương tấn công vào cùng một vị trí. Nhưng điều đó có nghĩa là khi vận hạn trôi qua, vấn đề hàng thủ sẽ không còn đáng lo ngại nữa.
Điều đáng lo phải là hàng tiền vệ của Liverpool chứ không phải hàng thủ. Trent Alexander-Arnold có vẻ sa sút trong nhiệm vụ phòng ngự so với mùa trước, nhưng thực tế là ngay cả ở đỉnh cao phong độ, Trent cũng không hề được đánh giá là công thủ toàn diện. Anh đơn giản đang bị lộ nhược điểm phòng ngự một cách rõ ràng hơn vì không còn Gomez bọc lót bên cạnh.
Ở cánh đối diện, Andy Robertson cũng không còn thoải mái hỗ trợ tấn công như trước do phải để mắt tới trung vệ lệch trái – nơi không còn là thánh địa của Van Dijk. Thường thì đó đang là vị trí của Ozan Kabak, một cầu thủ đang trầy trật tìm cách hòa nhập với tốc độ của Ngoại hạng Anh, khiến Robertson bị hạn chế quá nhiều.
Robertson không còn yên tâm dâng cao khi chơi bên cạnh Kabak
Một khi Van Dijk và Gomez (hoặc Matip) trở lại, các mảnh ghép sẽ lại trở nên ăn khớp và với chất lượng không quá tệ của những trung vệ dự phòng như Kabak, Nat Phillips, cùng sự dìu dắt của các trụ cột, hàng thủ Liverpool sẽ vững vàng hơn nhiều.
Nhưng hàng tiền vệ thì đã có những vấn đề trông thấy, dù con người không bị ảnh hưởng như tuyến dưới. Đúng là việc Fabinho bị kéo xuống đá trung vệ thường xuyên mùa này tác động không nhỏ tới khả năng đánh chặn từ giữa sân của Liverpool, nhưng đó chỉ là một phần vấn đề. Vấn đề chính nằm ở cường độ chơi bóng của hai cầu thủ đá cao hơn Fabinho, vốn là Georginio Wijnaldum và Jordan Henderson, đã suy giảm nghiêm trọng.
Mỗi người trong số họ có một vấn đề riêng. Wijnaldum đã không còn tâm trí thi đấu ở Anfield khi sớm xác định tương lai gắn với Barcelona mùa sau, và đang tỏ ra giữ chân cẳng hơn nhiều hòng tránh chấn thương khi gia nhập CLB mới. Henderson thì vẫn tràn đầy nhiệt huyết trong từng bước chạy, có điều ở tuổi 30, những chấn thương và mệt mỏi tìm đến anh nhiều hơn. Thể lực không còn cho phép Hendo cày ải như trước được nữa.
Hàng tiền vệ không còn "công nhân" khiến Liverpool sa sút
Trong bối cảnh đó, những cái tên còn lại lẽ ra phải cáng đáng thay phần việc của bộ đôi kể trên, thì thậm chí còn khiến Jurgen Klopp đau đầu nhiều hơn. Thiago hoàn toàn xa lạ với lối chơi gegenpressing; Curtis Jones đầy tiềm năng nhưng lại không có sức mạnh thể chất và khả năng đánh chặn; James Milner chỉ có thể đá tròn vai ở độ tuổi 35; còn Naby Keita có lẽ là một bản hợp đồng thất bại hiếm hoi của Klopp.
Cộng thêm sự sa sút cũng rất không đúng lúc của Roberto Firmino, Liverpool mất đi hoàn toàn cường độ chơi bóng theo phong cách “Rock nặng” thường thấy dưới thời Klopp. Mùa này họ chơi theo kiểu của Thiago nhiều hơn, cầm bóng chậm rãi, kiểm soát thời lượng lớn, nhưng bất lực trong những pha bóng cuối cùng vì không thể tăng tốc tạo đột biến.
Hết mùa này, Wijnaldum ra đi, Milner bước sang tuổi 36, Henderson cũng 31. Liverpool cần hơn bao giờ hết một tiền vệ mạnh mẽ, càn lướt như chính Gini hay Hendo của mùa trước, để khơi dậy lại tốc độ chơi bóng, từ đó hồi sinh nhịp điệu thi đấu rực lửa vốn đã đánh mất gần như cả mùa giải này.
Mohamed Salah, Sadio Mane và Diogo Jota chỉ đang là nạn nhân của sự mất mát ấy. Thay vì chỉ trích họ đã sa sút như thế nào, Klopp cần tìm chất xúc tác cho họ bùng nổ. Tốc độ và khao khát của bộ ba tấn công vẫn luôn dồi dào, họ chỉ đang lạc nhịp với sự thiếu cường độ từ phía sau mà thôi.